Cô “công chúa” ra khỏi “tháp ngà”
Tự tạo những chuyển biến nhỏ từ từ trong bản thân mình, giờ thì Trần Thị Hồng Ngọc không sợ ở một mình và nhút nhát nữa. Cô còn là một trong những nhóm trưởng tiềm năng tại DRD.
Tiếp xúc với Hồng Ngọc, người ta dễ có cảm giác cô như một cô “công chúa” được bảo bọc trong “tháp ngà” yêu thương của cha mẹ. Nhưng thật ra, Ngọc vừa lãng mạn vừa bản lĩnh, giọng nói ngọt ngào, khuôn mặt và ánh mắt dịu dàng, đằm thắm. Ưu điểm này cũng phần nào góp phần giúp cho Ngọc “tiếp lửa”, chia sẻ với các bạn đồng cảnh tại DRD hiệu quả hơn trong vai trò nhóm trưởng, tư vấn của mình. Nhưng đấy là Ngọc của hiện tại! Còn Ngọc của trước đây lại là một cô gái nhút nhát, rụt rè, đi đâu cũng phải có người ở bên, và chẳng bao giờ dám tham gia bất cứ hoạt động nào.
Ngọc kể, cô bị sốt bại liệt từ nhỏ, phải ngồi xe lăn, nhưng may mắn được cha mẹ, bạn bè yêu thương. Tốt nghiệp ngành Hoá học đại học Công nghiệp xong, Ngọc học thêm ngành kế toán. Nhưng cô luôn cảm thấy cuộc sống mình bế tắc, không có định hướng gì rõ ràng. Ba Ngọc trước đây thường bảo, không muốn cô phải vất vả, có vấn đề gì cứ về ở với ông, ông nuôi suốt đời. Đến năm 2009, tham gia DRD, điều này gần như tạo ra một bước ngoặt khác cho Ngọc. Cô càng ngày càng nhận ra: mình cần tự lập cuộc đời mình! Vì vậy năm 2012, Ngọc bước ra khỏi gia đình mình, về Long An làm việc, tập sống một mình, tự xoay sở sinh hoạt, nấu ăn…“Đó thật sự là những ngày giúp mình trưởng thành nhanh hơn”, Ngọc nói.
Cô gái này bảo, hồi xưa cô sống nhút nhát đến mức, bây giờ khi nghe cô kể là mình đăng kí thi hát, nấu ăn,… bạn bè cô ai cũng ngạc nhiên! Nhưng giờ đi đâu, làm gì, ba mẹ Ngọc cũng không còn lo lắng, gọi điện liên tục nữa. Ngọc đã biết sống độc lập, có thể đi tỉnh với những hoạt động hỗ trợ người đồng cảnh như mình; biết chủ động chia sẻ điểm yếu bản thân khi cần sự hỗ trợ, chứ không mặc cảm im lặng... Và một điều ngọt ngào khác với cô gái sinh năm 1983 này: Ngọc đã biết tin và tự tin vào tình yêu của những người khuyết tật với nhau. Cô chia sẻ, người cô yêu cũng là người khuyết tật, nhưng cô không còn lo sợ, không dám yêu, không dám nghĩ đến một hạnh phúc gia đình như bao người con gái khác nữa. “Bởi tình yêu, niềm tin và kĩ năng sẽ giúp bọn mình vượt qua tất cả”, Ngọc mỉm cười hạnh phúc nói.
Cô “công chúa” ra khỏi “tháp ngà”
Tự tạo những chuyển biến nhỏ từ từ trong bản thân mình, giờ thì Trần Thị Hồng Ngọc không sợ ở một mình và nhút nhát nữa. Cô còn là một trong những nhóm trưởng tiềm năng tại DRD.
Tiếp xúc với Hồng Ngọc, người ta dễ có cảm giác cô như một cô “công chúa” được bảo bọc trong “tháp ngà” yêu thương của cha mẹ. Nhưng thật ra, Ngọc vừa lãng mạn vừa bản lĩnh, giọng nói ngọt ngào, khuôn mặt và ánh mắt dịu dàng, đằm thắm. Ưu điểm này cũng phần nào góp phần giúp cho Ngọc “tiếp lửa”, chia sẻ với các bạn đồng cảnh tại DRD hiệu quả hơn trong vai trò nhóm trưởng, tư vấn của mình. Nhưng đấy là Ngọc của hiện tại! Còn Ngọc của trước đây lại là một cô gái nhút nhát, rụt rè, đi đâu cũng phải có người ở bên, và chẳng bao giờ dám tham gia bất cứ hoạt động nào.
Ngọc kể, cô bị sốt bại liệt từ nhỏ, phải ngồi xe lăn, nhưng may mắn được cha mẹ, bạn bè yêu thương. Tốt nghiệp ngành Hoá học đại học Công nghiệp xong, Ngọc học thêm ngành kế toán. Nhưng cô luôn cảm thấy cuộc sống mình bế tắc, không có định hướng gì rõ ràng. Ba Ngọc trước đây thường bảo, không muốn cô phải vất vả, có vấn đề gì cứ về ở với ông, ông nuôi suốt đời. Đến năm 2009, tham gia DRD, điều này gần như tạo ra một bước ngoặt khác cho Ngọc. Cô càng ngày càng nhận ra: mình cần tự lập cuộc đời mình! Vì vậy năm 2012, Ngọc bước ra khỏi gia đình mình, về Long An làm việc, tập sống một mình, tự xoay sở sinh hoạt, nấu ăn…“Đó thật sự là những ngày giúp mình trưởng thành nhanh hơn”, Ngọc nói.
Cô gái này bảo, hồi xưa cô sống nhút nhát đến mức, bây giờ khi nghe cô kể là mình đăng kí thi hát, nấu ăn,… bạn bè cô ai cũng ngạc nhiên! Nhưng giờ đi đâu, làm gì, ba mẹ Ngọc cũng không còn lo lắng, gọi điện liên tục nữa. Ngọc đã biết sống độc lập, có thể đi tỉnh với những hoạt động hỗ trợ người đồng cảnh như mình; biết chủ động chia sẻ điểm yếu bản thân khi cần sự hỗ trợ, chứ không mặc cảm im lặng... Và một điều ngọt ngào khác với cô gái sinh năm 1983 này: Ngọc đã biết tin và tự tin vào tình yêu của những người khuyết tật với nhau. Cô chia sẻ, người cô yêu cũng là người khuyết tật, nhưng cô không còn lo sợ, không dám yêu, không dám nghĩ đến một hạnh phúc gia đình như bao người con gái khác nữa. “Bởi tình yêu, niềm tin và kĩ năng sẽ giúp bọn mình vượt qua tất cả”, Ngọc mỉm cười hạnh phúc nói.