Danh sách đóng góp

Đóng góp

Nguyễn Hoàng Bảo Yến

Sống mạnh mẽ như cây cần được lớn

 

Bứt ra khỏi cuộc sống chỉ biết sống cho qua ngày, Nguyễn Hoàng Bảo Yến mang khao khát thay đổi được cái nhìn của xã hội về người khiếm thính như mình bằng chính năng lực của mình.

Để giao tiếp bình thường được với mọi người, Bảo Yến nhìn khẩu hình môi người đối diện để hiểu.

Quê ở Bình Thuận, bị khiếm thính từ lúc sinh ra, Bảo Yến sống co mình trong nhà với cha mẹ, gần như không giao tiếp với ai, những giờ đến lớp học cũng thui thủi một mình. Đó là những năm tháng ảm đạm, buồn nhất của cô gái sinh năm 1987 này. Có cơ hội vào Sài Gòn vào cuối năm 2007, dù phải làm qua đủ nghề, từ tạp vụ, nhân viên văn phòng, đến công nhân,… để nuôi sống bản thân, nhưng bao giờ cũng vậy, Yến nỗ lực sống mạnh mẽ như một cái cây đang cần được lớn.

Vào Sài Gòn, Yến học được gì nhiều nhất cho bản thân mình?

Dù mình bị khiếm thính nhưng thật ra mình không hiểu gì nhiều về cộng đồng người đồng cảnh. Hồi xưa mình rất sợ người không may bị khiếm khuyết một phần cơ thể, có khi lỡ chạm vào thôi, mình cũng giật mình. Nhưng sau này, khi sinh hoạt ở DRD, mình hiểu và không còn sợ nữa. Mình lại còn được chính các anh chị giúp đỡ, chia sẻ, giúp mình hiểu hơn về bản thân. Các anh chị dạy mình không trốn tránh, sợ hãi với khiếm khuyết của mình nữa…

Đến giờ Yến vẫn còn bếp bênh sau 6 năm vất vả ở Sài Gòn. Yến có nghĩ sẽ về quê, theo ba mẹ buôn bán nhỏ chẳng hạn?

Mình đã từng khóc rất nhiều lần để thuyết phục ba mẹ cho vào lại Sài gòn. Thật sự ngày xưa, mình chưa bao giờ hình dung ra được mình sẽ làm gì, ra sao. Giờ thì khác rồi. Do hoàn cảnh gia đình và sức khỏe, ba mẹ và em trai mình sắp tới sẽ bán nhà và cửa hàng buôn bán để vào chùa ở. Ba mẹ có hỏi ý mình, nhưng mình không muốn sống an nhàn trong chùa, mà muốn chọn một cuộc sống khác. Sắp tới ba mẹ sẽ không thể hỗ trợ mình như trước nữa. Nhưng mình nghĩ, mình sinh ra có cuộc sống giống như bao người khác, nếu không nếm va chạm xã hội, không biết gì thì cuộc đời mình chẳng ý nghĩa gì.

Yến thực hiện ước mơ của mình đến đâu rồi?

Mình có ước mơ là nấu ăn ngon cho khách, được làm trong môi trường sang trọng, sạch sẽ. Mình được DRD hỗ trợ đi học nấu ăn 12 tháng ở trường trung cấp. Sau đi thực tập, do vị trí nấu ăn bất tiện với mình vì phải nghe nhiều, áp lực lớn, mình được chuyển sang bếp bánh. Mình đã học ở đây 6 tháng rồi. Cũng yêu thích lắm. Kế hoạch của mình là phát triển nghề, đi làm và kiếm tiền mua được cái nhà ở Sài Gòn...
 

Sống mạnh mẽ như cây cần được lớn

 

Bứt ra khỏi cuộc sống chỉ biết sống cho qua ngày, Nguyễn Hoàng Bảo Yến mang khao khát thay đổi được cái nhìn của xã hội về người khiếm thính như mình bằng chính năng lực của mình.

Để giao tiếp bình thường được với mọi người, Bảo Yến nhìn khẩu hình môi người đối diện để hiểu.

Quê ở Bình Thuận, bị khiếm thính từ lúc sinh ra, Bảo Yến sống co mình trong nhà với cha mẹ, gần như không giao tiếp với ai, những giờ đến lớp học cũng thui thủi một mình. Đó là những năm tháng ảm đạm, buồn nhất của cô gái sinh năm 1987 này. Có cơ hội vào Sài Gòn vào cuối năm 2007, dù phải làm qua đủ nghề, từ tạp vụ, nhân viên văn phòng, đến công nhân,… để nuôi sống bản thân, nhưng bao giờ cũng vậy, Yến nỗ lực sống mạnh mẽ như một cái cây đang cần được lớn.

Vào Sài Gòn, Yến học được gì nhiều nhất cho bản thân mình?

Dù mình bị khiếm thính nhưng thật ra mình không hiểu gì nhiều về cộng đồng người đồng cảnh. Hồi xưa mình rất sợ người không may bị khiếm khuyết một phần cơ thể, có khi lỡ chạm vào thôi, mình cũng giật mình. Nhưng sau này, khi sinh hoạt ở DRD, mình hiểu và không còn sợ nữa. Mình lại còn được chính các anh chị giúp đỡ, chia sẻ, giúp mình hiểu hơn về bản thân. Các anh chị dạy mình không trốn tránh, sợ hãi với khiếm khuyết của mình nữa…

Đến giờ Yến vẫn còn bếp bênh sau 6 năm vất vả ở Sài Gòn. Yến có nghĩ sẽ về quê, theo ba mẹ buôn bán nhỏ chẳng hạn?

Mình đã từng khóc rất nhiều lần để thuyết phục ba mẹ cho vào lại Sài gòn. Thật sự ngày xưa, mình chưa bao giờ hình dung ra được mình sẽ làm gì, ra sao. Giờ thì khác rồi. Do hoàn cảnh gia đình và sức khỏe, ba mẹ và em trai mình sắp tới sẽ bán nhà và cửa hàng buôn bán để vào chùa ở. Ba mẹ có hỏi ý mình, nhưng mình không muốn sống an nhàn trong chùa, mà muốn chọn một cuộc sống khác. Sắp tới ba mẹ sẽ không thể hỗ trợ mình như trước nữa. Nhưng mình nghĩ, mình sinh ra có cuộc sống giống như bao người khác, nếu không nếm va chạm xã hội, không biết gì thì cuộc đời mình chẳng ý nghĩa gì.

Yến thực hiện ước mơ của mình đến đâu rồi?

Mình có ước mơ là nấu ăn ngon cho khách, được làm trong môi trường sang trọng, sạch sẽ. Mình được DRD hỗ trợ đi học nấu ăn 12 tháng ở trường trung cấp. Sau đi thực tập, do vị trí nấu ăn bất tiện với mình vì phải nghe nhiều, áp lực lớn, mình được chuyển sang bếp bánh. Mình đã học ở đây 6 tháng rồi. Cũng yêu thích lắm. Kế hoạch của mình là phát triển nghề, đi làm và kiếm tiền mua được cái nhà ở Sài Gòn...