Đã biết nhìn cuộc đời trực diện
Từ một người gần như không nói chuyện với ai, nói chuyện lúc nào cũng cúi mặt, ai hỏi gì trả lời nấy, nhưng từ khi tham gia tại DRD, Nguyễn Chung Tú dần trở thành một anh chàng “trùm nói”, là thủ lĩnh sinh viên trong trường đại học, vượt qua hàng ngàn sinh viên trên cả nước lọt vào vòng chung kết cuộc thi siêu thù lĩnh năm 2013 do VTV6 tổ chức.
Tú chia sẻ: Mình tham gia DRD từ giữa năm nhất đại học; phải sau 7 lần được giới thiệu, mình mới dám tới. Hồi đó mình rất mặc cảm, tự ti. Lúc sinh ra, chân mình đã yếu rồi, đi bị té hoài. Lên lớp 1 thì bắt đầu đi cà nhắc, đến lớp 5, lãnh thưởng xong là mình không đi lại được nữa, phải nhờ mẹ cõng đi học đến nay. Bác sĩ nói mình bị loạn dưỡng cơ, khiến chân tay bị yếu đi từ từ rồi yếu toàn thân. Tay trái mình hiện cũng đang yếu dần, phải ráng tập thể dục mỗi ngày để giữ cho nó chậm lại.
Cảm giác sống như vậy không hề dễ dàng…
Mình hiện chỉ sống vì hiện tại, chứ không biết khi nào thì không cử động được nữa. Lúc nào nó đến thì đối mặt. Vì vậy, mình rút ngắn chương trình học còn 3,5 năm, vừa tốt nghiệp Đại học Khoa học Tự nhiên, ngành công nghệ thông tin vào tháng 4 năm nay. Mẹ mình cũng sẽ đỡ vất vả cõng mình đi học hơn. Mình có kế hoạch cả rồi, ra trường mình vừa làm việc với nhóm thiết kế web cùng các anh chị ở đây (DRD – PV) để nâng cao trình độ, vừa đi làm thêm công ty bên ngoài để kiếm một số vốn về quê thành lập một trung tâm dạy vi tính cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn, khuyết tật. Hai năm làm chủ nhiệm CLB Niềm Tin (dành cho các bạn sinh viên khuyết tật và không khuyết tật yêu thích hoạt động xã hội) ở trường đại học, mình cũng tự tin là có chút “vốn” rồi.
Khó ai ngờ ra mình trước đây lắm. Hồi trước, mình gần như không cười đùa với ai, ai hỏi gì thì trả lời nấy, bị trêu một chút là mặt sợ tái xanh (cười). Từ hồi tham gia DRD, mình thấy vui và gắn bó tới giờ. Mình cảm thấy ở đây có những người bình thường giống mình, được lắng nghe và chia sẻ một cách chân thành nhất.
Cuộc sống của Tú vẫn có ba mẹ, bạn bè yêu thương, chia sẻ mà?
Đó là một điều rất may mắn. Nhưng thực ra, mình luôn mặc cảm, rất ngại mỗi lúc mẹ cõng mình ra ngoài. Đếnđây, giữa những người khuyết tật với nhau, được chia sẻ chân thành và đồng cảm đã dần làm cho suy nghĩ mình thoáng đi nhiều. Sau đó mình học được cách chấp nhận mình là người khuyết tật. Một chị khuyết tật đã nói với mình: “nếu muốn xã hội thay đổi cách nhìn về người khuyết tật, trước tiên người khuyết tật phải thay đổi cách nhìn về bản thân mình.” Câu nói đó tác động đến mình rất lớn. Mình bắt đầu thay đổi bản thân, mỗi ngày từng chút một. Ví dụ như trước đây, nói chuyện với ai mình cũng cúi gằm mặt, ai hỏi gì trả lời nấy, giờ thì mình biết nhìn trực diện và tự tin rồi (cười rất tươi).
Có khi nào Tú nản không?
Không nản, chỉ sợ không đủ sức làm điều mình muốn thôi. Lúc đầu mình không hề có kĩ năng giao tiếp, bị mấy anh chị la, góp ý hoài. Hồi mình được bầu làm chủ nhiệm CLB Niềm tin, nếu không có lời động viên “anh tin khả năng của em, vì anh nhìn nhận ra được em có vai trò lãnh đạo” thì chắc mình còn lẹt đẹt lắm! Sau ba năm, chắc mình cũng thay đổi được 36% rồi.
Kể một kỉ niệm vui đi Tú?
Mãi đầu năm nay, 22 tuổi, lần đầu tiên mình mới được chạm vào biển khi tham gia một dự án ở DRD. Trước chỉ mới thấy biển trên ti vi thôi. Cảm giác hồi hộp, sợ biển, choáng ngợp rồi thích thú ngồi đó hoài luôn…(cười).
Đã biết nhìn cuộc đời trực diện
Từ một người gần như không nói chuyện với ai, nói chuyện lúc nào cũng cúi mặt, ai hỏi gì trả lời nấy, nhưng từ khi tham gia tại DRD, Nguyễn Chung Tú dần trở thành một anh chàng “trùm nói”, là thủ lĩnh sinh viên trong trường đại học, vượt qua hàng ngàn sinh viên trên cả nước lọt vào vòng chung kết cuộc thi siêu thù lĩnh năm 2013 do VTV6 tổ chức.
Tú chia sẻ: Mình tham gia DRD từ giữa năm nhất đại học; phải sau 7 lần được giới thiệu, mình mới dám tới. Hồi đó mình rất mặc cảm, tự ti. Lúc sinh ra, chân mình đã yếu rồi, đi bị té hoài. Lên lớp 1 thì bắt đầu đi cà nhắc, đến lớp 5, lãnh thưởng xong là mình không đi lại được nữa, phải nhờ mẹ cõng đi học đến nay. Bác sĩ nói mình bị loạn dưỡng cơ, khiến chân tay bị yếu đi từ từ rồi yếu toàn thân. Tay trái mình hiện cũng đang yếu dần, phải ráng tập thể dục mỗi ngày để giữ cho nó chậm lại.
Cảm giác sống như vậy không hề dễ dàng…
Mình hiện chỉ sống vì hiện tại, chứ không biết khi nào thì không cử động được nữa. Lúc nào nó đến thì đối mặt. Vì vậy, mình rút ngắn chương trình học còn 3,5 năm, vừa tốt nghiệp Đại học Khoa học Tự nhiên, ngành công nghệ thông tin vào tháng 4 năm nay. Mẹ mình cũng sẽ đỡ vất vả cõng mình đi học hơn. Mình có kế hoạch cả rồi, ra trường mình vừa làm việc với nhóm thiết kế web cùng các anh chị ở đây (DRD – PV) để nâng cao trình độ, vừa đi làm thêm công ty bên ngoài để kiếm một số vốn về quê thành lập một trung tâm dạy vi tính cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn, khuyết tật. Hai năm làm chủ nhiệm CLB Niềm Tin (dành cho các bạn sinh viên khuyết tật và không khuyết tật yêu thích hoạt động xã hội) ở trường đại học, mình cũng tự tin là có chút “vốn” rồi.
Khó ai ngờ ra mình trước đây lắm. Hồi trước, mình gần như không cười đùa với ai, ai hỏi gì thì trả lời nấy, bị trêu một chút là mặt sợ tái xanh (cười). Từ hồi tham gia DRD, mình thấy vui và gắn bó tới giờ. Mình cảm thấy ở đây có những người bình thường giống mình, được lắng nghe và chia sẻ một cách chân thành nhất.
Cuộc sống của Tú vẫn có ba mẹ, bạn bè yêu thương, chia sẻ mà?
Đó là một điều rất may mắn. Nhưng thực ra, mình luôn mặc cảm, rất ngại mỗi lúc mẹ cõng mình ra ngoài. Đếnđây, giữa những người khuyết tật với nhau, được chia sẻ chân thành và đồng cảm đã dần làm cho suy nghĩ mình thoáng đi nhiều. Sau đó mình học được cách chấp nhận mình là người khuyết tật. Một chị khuyết tật đã nói với mình: “nếu muốn xã hội thay đổi cách nhìn về người khuyết tật, trước tiên người khuyết tật phải thay đổi cách nhìn về bản thân mình.” Câu nói đó tác động đến mình rất lớn. Mình bắt đầu thay đổi bản thân, mỗi ngày từng chút một. Ví dụ như trước đây, nói chuyện với ai mình cũng cúi gằm mặt, ai hỏi gì trả lời nấy, giờ thì mình biết nhìn trực diện và tự tin rồi (cười rất tươi).
Có khi nào Tú nản không?
Không nản, chỉ sợ không đủ sức làm điều mình muốn thôi. Lúc đầu mình không hề có kĩ năng giao tiếp, bị mấy anh chị la, góp ý hoài. Hồi mình được bầu làm chủ nhiệm CLB Niềm tin, nếu không có lời động viên “anh tin khả năng của em, vì anh nhìn nhận ra được em có vai trò lãnh đạo” thì chắc mình còn lẹt đẹt lắm! Sau ba năm, chắc mình cũng thay đổi được 36% rồi.
Kể một kỉ niệm vui đi Tú?
Mãi đầu năm nay, 22 tuổi, lần đầu tiên mình mới được chạm vào biển khi tham gia một dự án ở DRD. Trước chỉ mới thấy biển trên ti vi thôi. Cảm giác hồi hộp, sợ biển, choáng ngợp rồi thích thú ngồi đó hoài luôn…(cười).